TIỄN ĐƯA
Chuyên mục: Thơ Tình
Hôm tiễn nhau đi, bước nặng nề
Phi trường hồn nghẹn nỗi đau tê
Tiếng rú phi cơ nghe rền rĩ
Lòng của người đi ... chẳng nỡ về
Lần cuối cầm tay, ôi vấn vương
Thương nhớ trào dâng, mấy dặm trường
Gót nặng, nện thềm, từng anh bước
Hồn em chết lặng, phủ hơi sương
Em đứng bơ vơ giữa đám người
Tim buồn đau xót nỗi chia li
Hỏi người đưa tiễn, người được tiễn:
Ai đã buồn hơn, lệ ướt mi !?
Tình ta biến hoá những chiếc tàu
Ngàn đời biết đủ sức tìm nhau ?
Lần tiễn đưa nhau về phương ấy
Khắc dáng người thương, đến ngàn sau
CÁNH CHIM TRỜI
Đôi cánh chim trời bạt nhớ thương
Tìm về dư ảnh suốt dặm trường
Người đi biền biệt chân trời tím
Sau khói phù dung mộng cố hương
Sao sáng Ngân Hà ánh kim cương
Nhịp cầu Ô Thước quá dịu thường
Tầm tay chới với tìm hư ảo
Bổng choàng mộng mị, dạ vấn vương
Đào Nguyên đưa lối ngỏ yêu đương
Mây trắng toả lan cuối cạn đường
Gót hài in dấu Tuyền Lâm Trúc
Động ướt lưu ly một hạt sương
(ST)